Người con trở về nhà sau 5 năm xa cách. Bà mẹ thấy con tiều tụy. Dù khoác lên người chiếc áo mới tinh, một đôi giầy cao cấp và một chiếc đồng hồ cũng rất xịn. Bà nấu cho con một bữa ăn khá thịnh soạn, nhưng suy cho cùng thì cũng là đồ nhà quê nuôi trồng được. Đứa con đặt dựa lưng vào ghế, hỏi mẹ:
- Mẹ có hận con không?
Bà mẹ bình tĩnh đáp:
- Mẹ thương con không hết, làm sao hận con được cơ chứ?
- Con xa gia đình không liên lạc đến 5 năm, con về đây mà mẹ còn nấu cho con một bữa thịnh soạn, cũng chưa hỏi con có điều gì đã diễn ra trong 5 năm?
- Mọi thứ phải từ từ và bình tĩnh con ạ. Tận hưởng giây phút bên nhau sau 5 năm xa cách như thế này chẳng phải tốt hơn là cứ nói cứ hỏi hoài hay sao.
- Con đã có 5 năm bươn chải bên ngoài. Con chưa có vợ nhưng đã sắm sửa được cái nọ cái kia, nhưng cũng vì thế mà con mệt mỏi. Con luôn có cảm giác tương lai rồi đây sẽ ra sao nếu như mà mình ngừng làm việc.
- Con trai! Con có thể sống và hướng đến tương lai, nhưng phải trọn vẹn vì khoảnh khắc hiện tại. Đó là bí quyết cuộc sống.
- Con vẫn chưa hiểu lắm!
- Mỗi ngày con đều được sinh ra. Ngày hôm qua con sẽ chẳng bao giờ có thể lấy lại. Ngày mai thì con dù có muốn nó cũng không thể đến ngay bây giờ. Chỉ có bây giờ là khoảnh khắc mà con thực sự sống. Khi con sống vì quá khứ, con sẽ than thân trách phận, con sẽ luyến tiếc. Khi con sống mà lo hoài tương lai, con sẽ bị cuốn phăng trôi bởi dòng đời và những xúc cảm tiêu cực. Chỉ khi con cảm nhận là con hiện diện với thực tại đây, tâm con sẽ tròn đầy.
Người con trai nghe mẹ nói vậy dường như trong tâm anh ta như được hóa giải điều gì đó. Anh ta liền hỏi mẹ:
- Có phải vì thế mà mẹ chưa bao giờ trông mong ngóng con trở về?
- Mẹ luôn mong đợi con trở về. Mẹ luôn khao khát đứa con do mẹ đứt ruột đẻ ra trở về nhà đoàn tụ với gia đình sớm. Nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ sẽ phải khóc lóc mỗi ngày, mẹ sẽ phải lo lắng bồn chồn sớm hôm. Nếu vậy thì mẹ sẽ không trụ được để mà chờ. Chỉ có thể khỏe mạnh, chỉ có thể tâm yên, thì ta mới trụ vững được với thời gian con ạ. Con có thể không biết, khi con về, mẹ đã vui mừng và hạnh phúc ra sao. Trong mẹ là cả một bầu trời ánh sáng tưng bừng nhảy nhót. Con có thể sẽ hỏi mẹ vì sao mà điều đó không bộc lộ rõ ra. Mẹ đón nhận con với niềm hân hoan và mẹ cảm nhận nó bằng sự tròn đầy và bình thản của mình.
- Lẽ ra con nên về sớm hơn, để được nghe những điều này.
- Sớm hay muộn không còn là vấn đề con trai. Con đã đi một chặng đường dài và có lẽ, cuộc sống đã dạy cho con về bài học như thế nào là đủ. Đủ thấy mệt để nghỉ ngơi. Đủ thấy đủ để không nhận thêm về mình. Đủ thấy khổ để buông bỏ nỗi khổ. Đủ thấy đau để không còn muốn đau thêm. Đủ nước mắt để nhận ra giá trị của nụ cười. Cuộc sống là một chặng hành trình để bày dạy cho con người ta thái độ nhìn nhận cuộc sống. Là một chặng hành trình nơi con có vấp ngã, nơi con trả qua nỗi khổ tâm để con về nhà. Về nhà ở đây theo nghĩa đen là về với mẹ, nhưng theo nghĩa bóng là con quay về bên trong mình, để tìm kiếm chính mình, tìm kiếm lẽ sống đời con.
- Có lẽ, con đang đi trên hành trình đó mẹ ạ.
- Sẽ là một hành trình dài con trai, Và con nên nhớ rằng, con sẽ không bao giờ một mình, con sẽ không bao giờ cô đơn.
DƯƠNG XUÂN PHI
Hãy comment ý kiến của bạn và share bài viết để giúp đỡ nhiều người xung quanh bạn tích cực hơn trong cuộc sống và đó cũng là cách cám ơn để tôi viết nhiều bài hay hơn để các bạn đọc nhé.