Khi đi qua một thử thách lớn và thất bại, con người ta thường cảm giác đau khổ và tệ hại. Và vết đau ấy đôi khi cứa rất sâu và rất mạnh, khiến người trong cuộc cảm thấy thật khó buông bỏ, thật khó vượt qua, chữa lành.
Thế Tĩnh vừa trải qua một cú sốc lớn về tiền bạc và gia đình. Anh ly hôn vợ, công việc đang độ khó khăn nhưng phải phân chia tài sản với vợ cũ, và chi tiền mỗi tháng để nuôi đứa con. Anh cảm thấy bực tức, nóng giận và có cả sự dằn vặt. Anh nhìn lại cuộc đời mình sao mà éo le và nhiều chuyện xảy ra quá.
Một hôm cà phê với người bạn cũ, anh ta kể toạc hết mọi chuyện rồi hỏi người bạn:
- Tại sao tao sinh ra trên đời này khổ quá vậy Tú! Có đôi khi tao ước mình không sinh ra trên cõi đời này!
Người bạn nhìn anh và bảo:
- Cuộc đời này, xét một cách công bằng, không ai sướng hơn ai, và không ai khổ hơn ai.
- Làm sao thế được! Tao thấy mày cái gì cũng ổn định, con cái ổn, gia đình ổn, vợ cũng đồng điệu với mày.
- Đó là sự so sánh về bề mặt thôi. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Tao nghe ai đó bảo câu hạnh phúc là cội nguồn của đau khổ. Rồi mày sẽ thấy trong phúc có họa, trong họa có phúc. đang ở thế bí chưa hẳn là một điều gì đó tiêu cực. Đó là điều cần thiết để mày trưởng thành thôi.
- Vậy nỗi đau là điều cần thiết để mình trưởng thành sao?
- Nỗi đau, trên đời này, ai cũng có. Nó là sự hiển nhiên và tất nhiên nó cần thiết. Trong nỗi đau, mày sẽ được đánh thức dậy, và chiêm nghiệm lại cuộc đời mình. Nỗi đau cũng dạy cho ta về lòng trắc ẩn và sự đồng cảm. Mày đau, nhưng mày nên nhớ là vợ con mày cũng vậy.Vì họ cũng là con người như mày mà thôi. Chả thằng đàn ông nào mong muốn ly hôn, lâm vào tình thế chia ly cả. Vì như vậy sẽ gây ra nỗi đau, thậm chí đau cho con cái vì từ nay thiếu vắng tình thương của người cha. Chỉ khi đau, mày mới biết thương người khác. Vì nếu mày sướng hoài, mày sẽ chẳng động lòng trước nỗi khổ bi ai của bất cứ ai cả. Nỗi đau như áp lực để tạo ra viên kim cương vậy. Sức chịu đựng càng lớn, anh ta càng dễ vụt lên.
- Nhưng đau như thế này ngày này qua ngày khác thì làm sao mà thiết sống nữa?
- Mày thấy đó, trên đời này, có sinh thì sẽ có diệt. Bây giờ khi nghĩ lại nỗi đau trong quá khứ, mày đâu còn đau nữa đúng không. Vậy đó, cái gì rồi cũng qua đi, nỗi đau cũng thế, đều vô thường mà thôi. Có thể, khi nào đó đủ duyên, mày nên đi khóa thiền Vipassana để cảm được sâu sắc. Khóa học đó sẽ giúp mày nhận ra nỗi đau từ tâm mình mà ra chứ không phải do các hoàn cảnh bên ngoài. Chẳng qua hoàn cảnh là tác nhân khơi dậy trong tàng thức mày những khối nghiệp nặng nề, để từ đó mày dễ phản ứng tiêu cực với tất cả. Đau khổ là do tâm mà thành. Bất cứ buồn tức giận ghét cũng vậy, đều từ bên trong mày phản ứng ra. Thiền Vipassana sẽ dạy mày cách quan sát và nhận thức những cảm thọ đó trong hiện tại mà không phán xét đánh giá logic đúng sai. Chỉ đơn thuần là hiện diện với tất cả cảm xúc đó, và nhìn chúng lướt qua đời mày như một cơn gió mùa thu.
- Mày nghĩ sao về việc tu tập?
- Tu tập thì dễ nảy sinh các mong cầu. Tao nghĩ trong cuộc đời này tâm linh đơn giản là thái độ sống rộng mở và phát triển tình thương với chính mình và người khác. Ghét tức thì dễ nhưng yêu thương đôi khi lại rất khó. Vì thế, chúng ta cần học yêu thương bản thân mình và từ đó yêu thương người khác như yêu chính ta. Thái độ rộng mở tức là không bị những định kiến phán xét làm méo mó sự thật. Chỉ khi thật rộng mở, ta mới thấy cuộc đời này thực sự xinh đẹp, thực sự đáng sống.
- Tao thật sự muốn một lời khuyên ngay lúc này?
- Nếu vậy thì hãy biết ơn cuộc sống. Được sinh ra trong cuộc đời này đã là may mắn lắm rồi.
Dương Xuân Phi
Hãy comment ý kiến của bạn và share bài viết để giúp đỡ nhiều người xung quanh bạn tích cực hơn trong cuộc sống và đó cũng là cách cám ơn để tôi viết nhiều bài hay hơn để các bạn đọc nhé