Minh Triều vừa trải qua một nỗi mất mát lớn: vợ bỏ đi, con cái không nghe lời, kinh tế trong gia đình bất ổn. Anh chỉ muốn đi tu để giải thoát chính mình. Anh tìm đến một nhà tâm linh cách đó chừng 200 cây số, khi đến nơi, anh kể sự tình. Nhà tâm linh nhìn anh và nói:
- Gặp khó khăn tuyệt vọng mà đi tu không phải là sự giải thoát mà là sự trốn tránh. Dùng trốn tránh để thoát nỗi đau thì cả đời anh sẽ hối hận. Cái anh cần là đối mặt với vấn đề anh đang có, đó là một biểu hiện của một người đàn ông trưởng thành. Một người đàn ông trưởng thành sẽ chọn hòa mình vào cuộc đời để đối mặt và học hỏi, chứ không phải trở thành một tu sĩ.
- Nhưng con đã trải qua một nỗi đau mất mát thưa thầy?
- Vạn sự trên đời vô thường. Nỗi đau của anh, hôm qua to như núi đá, thì nay kia, nó sẽ bé lại chỉ như một tảng đá và dần dần nó sẽ không còn, và khi anh nhìn lại, anh sẽ chỉ mỉm cười mà thôi. Chúng ta đến cuộc đời này để học hỏi và trải nghiệm. Một khi anh chưa đúc rút được trọn vẹn một thông điệp thì cuộc sống tiếp tục đẩy anh vào thế khó để anh học lại bài học ấy. Vì thế, anh chọn lui về chốn tu hành không có nghĩa là anh sẽ thoát khổ. Tu hành hay không tu là cái lựa chọn bộ áo anh mặc mà thôi, còn về bản chất, anh phải hiểu là anh sẽ thay đổi tâm thức của mình để chiến thắng bản ngã và vô vàn cảm xúc tiêu cực khác.
- Vậy con cần bắt đầu từ đâu thưa thầy?
- Bắt đầu cảm nhận thực tại. Hiện tại quá khứ tương lai thực chất là một. Khi ta nói bây giờ thì bây giờ đó đã là quá khứ và bước tiếp đến tương lai mất rồi. Những mất mát ấy đã qua đi rồi, anh có hiểu không, anh có cảm nhận được không? Những thứ đó đã qua và điều gì qua, ta cho qua, được chứ? Anh sẽ luyến tiếc quá khứ tươi đẹp, anh sẽ mơ về tháng ngày an yên, nhưng anh biết ko, lúc nào an yên cũng ở đó cả, chờ anh quay về. Hiện tại là nhiệm màu. Anh còn sống đã là một may mắn và diễm phúc. Mọi thứ quanh ăn là giả tạm mà thôi. Vợ con anh cũng vậy. Họ đã trả nợ xong và rời đi. Anh phải chấp nhận sự thật ấy, và tự lo liệu cho bản thân mình.
- Nhưng mà rất khó thưa thầy!
- Vừa khó vừa dễ. Dễ khi anh buông bỏ bằng một tâm chân thành trong sáng, không phân tích không đổ lỗi, chỉ đơn thuần cảm nhận. Mọi sự như mây trời. Đức Phật bảo, đôi khi ta trải qua nỗi đau chỉ bằng cái chớp mắt. Nỗi đau là cần thiết để chúng ta trưởng thành, đề chúng ta mở trái tim mình ra và bao dung với tất cả. Chỉ vậy, ta mới có thể chiến thắng chính mình. Chỉ có vậy, anh mới không phải trải qua một chuyện bi ai tương tự để học lại bài học này một lần nữa. Anh hiểu ý ta chứ?
- Vâng thưa thầy, vậy chốt ý tóm tắt nhất, giờ đây con cần làm gì?
-Nơi nào anh đến cũng là bây giờ và ở đây. Phút giây này là nhiệm màu. Người ngồi trước anh là người quan trọng nhất.
Dương Xuân Phi
Hãy comment ý kiến của bạn và share bài viết để giúp đỡ nhiều người xung quanh bạn tích cực hơn trong cuộc sống và đó cũng là cách cám ơn để tôi viết nhiều bài hay hơn để các bạn đọc nhé.